Em ghét anh cứ hay bắt chuyện cùng em
Và mái tóc anh chẳng khi nào thẳng thớm
Em ghét anh hay lượn xe giả làm người lớn
Để lại cho em lấp lánh những ánh nhìn
Ghét cả bước chân anh rộn cả trái tim
Và đôi mắt nhìn thấu dòng tâm tưởng
Ghét thật nhiều ,nhiều đến khi em phát ốm
Ốm xong rồi lại khe khẽ hát lên
Em ghét anh cứ tỏ vẻ bề trên
Ghét cay đắng mỗi khi anh nói dối
Ghét khi anh chọc em cười,những điều không hiểu nổi
Cả nỗi buồn len lén những niềm riêng
Em ghét anh những lúc chẳng ở bên
Không gọi tên em mỗi khi em thấy nhớ
Ghét những gì em cũng không biết nữa
Bởi em chợt giận mình vì...chẳng ghét nỗi anh